Lòng run khẽ tay gầy cô cầm phấn
Bảng sơn kia như mảng đời đen sẫm
Mà vạch đời, như vạch trắng tinh khôi
Em biết đã bao lần như sáng nay
Cô lặng lẽ xếp bài đi tới lớp
Chiều cuối thu gió đong về chợt rét
Cô mỉn cười, ôi cái rét bao dung
Em lặng lẽ nhặt vài chiết lá thu bay
Xúc động quá học trò ai chẳng có
Cô khẽ bảo:”Trang đời đang dang dở”
Bỗng thân thương bụi phấn rới qua lòng
Phấn vẵn thế, trắng một màu muôn thuở
Nặng nghĩa tình trên mái đầu cô
Dể chiều nay em lại hóa ngay thơ
Nhặt bụi phấn dệt cho mình áo trắng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét